Chương 10

BĨ THÌ BĨ THÌ - PHẦN 2
≫ Tác giả: Netela
   ≫ Edit: GinL
     __ĐANG EDIT__

Kéo chồng mình về phòng khách, Điền Vãn Hương nghẹn ngào nói: “Ông có biết ngôi mộ ở trong nhà bên kia của con lớn không?”

Yến Tam Ngưu gật gật đầu, hôm đó con trai có nói qua với bọn họ. Tuy nói bọn họ cảm thấy bên cạnh nhà mà có một ngôi mộ là không tốt, nhưng chuyện này bọn họ không quản được, chỉ cần ba người kia đối xử tốt với con trai là được.

Nước mắt Điền Vãn Hương rơi xuống: “Hôm nay ở công viên nhìn thấy cậu bé bán đồ uống, lớn lên rất giống với ảnh của người trên ngôi mộ. Tôi có nhìn thấy ảnh chụp người kia trong phong ngủ của con lớn, thật sự rất giống”.

Yến Tam Ngưu lập tức sửng sốt, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Điền Vãn Hương lau nước mắt nói: “Trong phòng ngủ của con lớn và bọn họ có rất nhiều ảnh chụp của người kia, bên cạnh nhà lại có ngôi mộ của người nọ. Mặc kệ bọn họ có thích con trai lớn bao nhiêu, nhưng nói chung vẫn không thể bằng người kia được. Nếu không cũng sẽ không ở cùng con lớn còn lưu giữ ảnh chụp của người kia, lưu giữ ngôi mộ của người kia. Ông nói xem, nếu bọn họ nhìn thấy một người giống người kia như vậy, bọn họ sẽ làm gì đây?”

Hai mắt Yến Tam Ngưu trừng lớn.

Điền Vãn Hương hít một hơi thật sâu, giống như chấp nhận khả năng nào đó, nói: “Mặc kệ bọn họ như thế nào, con lớn cũng là con trai chúng ta, đứa bé trong bụng con lớn là cháu nội chúng ta. Cùng lắm thì chúng ta về quê, ông nói có đúng không?”

 Yến Tam Ngưu im lặng hồi lâu, sau đó dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt còn đọng lại trên mặt vợ, khẽ nói: “Không cần phải lo lắng, vốn dĩ mấy thứ ở đế đô này cũng phải của chúng ta. Chúng ta bây giờ không còn nợ nần, còn có không ít vốn để dành. Cho dù khổ cũng sẽ không thể khổ hơn so với trước kia. Nếu con lớn không ở cùng với bọn họ nữa thì chúng ta sẽ trở về, Yến Tường cũng trở về quê đi học. Con lớn tạm thời nghỉ học, bà ở lại đế đô giúp đỡ con lớn trong lúc sinh, ở dưới quê nhiều người mắt tạp, không thuận lợi. Chờ đến khi con lớn sinh xong, bà chăm sóc nó ở cữ, sau đó mang mấy đứa nhỏ về. Con lớn tập trung học, chúng ta chăm sóc đứa nhỏ, đứa nhỏ là người của Yến gia chúng ta”.

Có lời này của chồng, Điền Vãn Hương đang hoảng loạn liền có chút an lòng. Chồng bà nói đúng, ở Đế đô cho dù sống tốt cũng không phải quê của bọn họ. Về quê càng tốt, không cần ba người kia giúp đỡ, con lớn ở trước mặt ba người kia không chừng càng tốt hơn. Nói thẳng ra, Điền Vãn Hương không phải sợ mất đi cuộc sống hiện tại, mà là sợ con mình bị tổn thương, bà là đau lòng con trai mình.

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương trong phòng khách lo lắng co con trai mình, Yến Phi nằm trên giường cũng không có một chút buồn ngủ, trong đầu vẫn suy nghĩ về người kia. Người lớn lên vô cùng giống cậu.

Đỗ Phong là người duy nhất giống mình đời trước mà Yến Phi từng gặp, nhưng biểu hiện lẳng lơ của Đỗ Phong chỉ làm Yến Phi nổi giận, càng đừng nói đến khuôn mặt kia của Đỗ Phong là cố tình chỉnh thành.

Nhưng người hôm nay nhìn thấy lại tuyệt đối không phải cùng loại người với Đỗ Phong. Người kia có khí chất sạch sẽ, bộ dáng mỉm cười càng giống cậu hơn so với Đỗ Phong. Người kia ngoại trừ có chút khác biệt về chiều cao so với cậu đời trước —— thấp hơn cậu —— ngoài ra, bộ dáng đều làm Yến Phi cảm thấy hoảng sợ. Vừa nhìn đã thấy thật sự vô cùng giống, tuy rằng sau khi nhìn kỹ vẫn có chút khác nhau, nhưng trong khoảnh khắc vừa liếc mắt, cảm giác “kinh diễm” kia làm Yến Phi có chút canh cánh trong lòng.

Trong lòng Yến Phi không thoải mái, trong đầu luôn toát ra một suy nghĩ —— nếu Thiệu Thiệu, A Trì và Tiểu Tiểu nhìn thấy người kia thì sẽ có phản ứng gì? Càng nghĩ càng muốn biết, càng muốn biết thì Yến Phi càng không thấy thoải mái, càng không chế không được mà trôi theo suy nghĩ này. Nếu Thiệu Thiệu, A Trì và Tiểu Tiểu bị khuôn mặt kia ảnh hưởng…. Đôi mắt Yến Phi híp lại, sờ sờ bụng. Thì lúc đó ba người bọn họ về sau lăn thật xa đi, đừng hòng gặp con nữa!

“Mẹ ——! Mẹ ——!”. Yến Phi mở miệng gọi.

Yến Tam Ngưu cũng đi theo qua chỗ cậu.

Điền Vãn Hương mở cửa, liền nhìn thấy con trai ngồi dậy. Thấy mẹ mình, rõ ràng bà vừa mới khóc xong, Yến Phi rất đau lòng, cũng rất hạnh phúc. Cậu cười nói: “Mẹ, bây giờ con muốn ăn dưa hấu”.

Điền Vãn Hương lập tức nói: “Mẹ đi làm cho con, còn muốn ăn gì không?”

“Rau trộn dưa chuột”.

“Được, được”.

Yến Tam Ngưu nói: “Con lớn, con nằm nghỉ trước đi, khi nào làm xong ba gọi con”.

“Con không ngủ đâu, con đến phòng khách, bụng đói không ngủ được”.

“A…. Được được”. Yến Tam Ngưu bước qua đỡ con trai xuống giường, Yến Phi thuận thế ôm mẹ mình, cùng hai người đi ra ngoài. Cậu giữa trưa bởi vì có “tâm sự” nên ăn không được, bây giờ thật sự rất đói bụng.

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đỡ con trai đến phòng khách, liền đi vào bếp làm chút thức ăn. Bởi vì lúc Yến Phi ở công viên đã nói muốn ăn, nên trên đường trở về, Yến Tam Ngưu đã đi mua dưa hấu.

Hai vợ chồng bận rộn trong bếp, Yến Phi đã gửi tin nhắn đến ba người: “Đêm nay anh ở bên doanh trải huấn luyện, không về nhà. Mấy đứa cũng đừng tới đây đón anh. Cơm chiều tự mấy đứa giải quyết đi”.

Trong câu nói rõ ràng mang theo vài phần giận dỗi. Cậu đúng là không vui vẻ đó! Ai kêu ba người này có tiền án làm gì!

Tiêu Tiếu ở công ty, Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì ở bên ngoài đều đồng thời nhận được tin nhắn này của Yến Phi, cả ba đều không hiểu ra sao. Đây là làm sao thể? Ba người nhanh chóng gọi điện thoại cho Yến Phi, kết quả mặc kệ bọn họ đang lo lắng như thế nào, điện thoại Yến Phi đã tắt máy.

Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm tin nhắn kia, nghĩ tới nghĩ lui trăm lần cũng không đoán ra, liền gửi tin cho nhị ca và tam ca: “Phi gửi tin nhắn cho tôi nói không trở lại, các cậu có nhận được không?”

“Nhận được. Cậu có biết là có chuyện gì không?”

“Không biết. Hôm nay không phải Phi đi công viên sao?”

Hai người khác cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhạc Thiệu nói: “Tôi gọi điện thoại cho vệ sĩ hỏi một chút thử xem”.

Tiêu Tiếu tạm thời không còn tâm tình nào làm việc, Tôn Kính Trì cũng bỏ qua người bên cạnh, tìm nơi không có ai đợi tin tức.

Ba người vệ sĩ theo Yến Phi ra ngoài, sau khi đưa bọn họ về doanh trại huấn luyện cũng không rời đi, mà tìm một chỗ gần đó tạm thời nghỉ ngơi. Xung quanh Yến gia vốn đều có người canh gác, cho nên không cần bọn họ phải làm nhiệm vụ. Nhận được điện thoại của ông chủ thứ hai, mấy người bảo vệ vô cùng có trách nhiệm báo cáo: “Ông chủ, sau khi Yến thiếu mua đồ uống ở công viên thì tâm tình liền có chút không tốt”.

“Sao lại như vậy?”

“……”. Bảo vệ tạm dừng vài giây, sau đó nói: “Yến Tam Ngưu có nhìn thấy một người, tôi có chụp ảnh của người đó, để tôi gửi cho ngài, ngài nhìn thử sẽ hiểu”.

Chuyện liên quan đến ông chủ lớn “quá cố”, bảo vệ cũng không dám nhiều lời.

Nhạc Thiệu “ừ” một tiếng rồi treo máy. Rất nhanh liền nhận được ảnh được gửi đến. Tổng cộng có ba tấm. Nhìn thấy tấm đầu tiên, Nhạc Thiệu liền sửng sốt, xem xong cả ba, Nhạc Thiệu bưng kín trán, có chút choáng váng. Đệt, đúng là tự làm bậy không thể sống mà!

Che trán suy nghĩ nửa ngày, Nhạc Thiệu gọi điện thoại cho Hà Khai Phục.

Chuyện Tây Hàng đã xử lý xong, Hà Khai Phục và Tiêu Tiếu đều không cần ở bên đó tọa trấn nữa. Hà Khai Phục đang trong cửa hàng của mình, nhận được điện thoại của Nhạc Thiệu liền lập tức nghe: “Alo, Nhạc Thiệu”.

“Hắc ca, anh đêm nay đặt một bàn mời khách đi”.

“….. Hả?”

Hà Khai Phục buồn bực, không phải là không muốn mời khách, nhưng hắn cảm thấy yêu cầu này của Nhạc Thiệu có chút kỳ quái.

Bên kia điện thoại, Nhạc Thiệu mang vẻ mặt tự làm tự chịu: “Bọn tôi chọc Phi nổi giận. Anh mời khách, bọn tôi mới có lý do để đi gặp anh ấy”.

“Hả? Sao lại như vậy?”. Hà Khai Phục càng thêm buồn bực.

Nhạc Thiệu tạm dừng hai giây, nói: “Hôm nay anh ấy đưa ba mẹ ra công viên chơi, nhìn thấy một người lớn lên có chút giống anh ấy trước kia. Có thể là nghĩ đến Đỗ Phong, sau đó thì mất hứng, nói đêm nay không về nhà, cũng bảo bọn tôi đừng đi tìm anh ấy”.

Hà Khai Phục bên kia cũng im lặng, sau đó liền la lên: “Đệt a, sẽ không phải lại có một Đỗ Phong nữa đi! Mấy người làm cái quái gì vậy! Gây chuyện lớn vậy!”.

Nhạc Thiệu buồn bực nói: “Chẳng lẽ ba người bọn tôi không làm cho người khác yên tâm vậy sao? Phi sao lại cho rằng bọn tôi còn hứng thú với người lớn lên giống anh ấy sao? Bọn tôi lúc này là oan muốn chết mà”.

Hà Khai Phục vui vẻ khi người gặp họa nói: “Ai kêu các cậu trước kia không nghe khuyên bảo, bây giờ mới nếm mùi đau khổ!”. Hắn xua xua tay, bảo người xung quanh rời đi, sau đó nhỏ giọng nói: “Đại Phi bây giờ không phải đang mang thai sao? Người mang thai vốn tính tình đã không tốt, sẽ suy nghĩ lung tung, bình thường thôi bình thường thôi. Tôi lát nữa gọi đặt bàn, đêm nay ăn vịt nướng đi. Các cậu nhanh chạy qua dỗ người đi. Còn người kia để tôi xử lý”.

Nhạc Thiệu nói: “Không cần, chuyện bọn tôi gây ra vẫn nên để bọn tôi đi xử lý. Nếu người nọ cố ý, vậy thì cũng không còn gì để nói. Nếu không phải thì suy xét một chút, dù sao cũng không thể để hắn làm ảnh hưởng đến tâm tình của Phi”.

“Ừ. Cũng phải. Thôi, tôi không nhúng tay vào, các cậu đi nhanh đi”.

“Được”.

Cúp máy, Nhạc Thiệu gọi điện thoại cho Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu, nói rõ tình huống với bọn họ. Hai người vừa nghe xong, phản ứng cũng giống như Nhạc Thiệu —— Đúng là tự tìm lấy mà‼

“Lão tứ, cậu bảo người đi điều tra tên kia từ đâu tới, sau đó mới xem xét nên xử lý như thế nào”.

“Được. Tôi đang đến trại huấn luyện”.

“Tôi cũng qua đó”.

Tôn Kính Trì đang ở bên ngoài sau khi cúp máy của Nhị ca cũng lập tức đến trại huấn luyện, công việc gì đó đều không thể so sánh với tâm tình của Yến Phi.

Tắt điện thoại, Yến Phi nửa dựa trên sô pha xem TV, trong lòng cậu khó chịu nên cũng mặc kệ tin nhắn của mình có thể làm ba người kia gà bay chó sủa ra sao. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương tâm trạng nặng nề trong phòng bếp làm ít điểm tâm cho con trai. Làm xong ba cái, cắt ra, Yến Tam Ngưu mang ra cho con trai ăn trước. Yến Phi cũng không khách khí với ba mẹ, dùng đũa kẹp lên một miếng nhỏ, tâm tình sung sướng ăn. Nhìn cậu ăn uống tốt, Yến Tam Ngưu yên tâm hơn rất nhiều, trở về phòng bếp.

“Ba mẹ, đừng làm nhiều quá, con chỉ là thèm ăn thôi, làm mấy cái là đủ rồi”.

“Được rồi!”

Yến Phi mở TV, vừa ăn vừa xem. Điểm tâm không thể để qua hôm sau, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng không làm nhiều, chỉ làm thêm năm cái. Sau đó làm cho con trai một mâm salad dưa leo. Hai người từ trong phòng bếp ra, Yến Phi đã ăn xong ba cái bánh kia rồi.

Đặt mâm lên bàn trà, Yến Tam Ngưu lại trở về bếp, lấy thêm một chén canh cải nấu đậu hủ. Điểm tâm là đồ ngọt, sẽ bị ngán.

“Cảm ơn ba”.

“Ba mà cảm ơn gì chứ”.

Yến Tam Ngưu trở lại nhà bếp lấy trái cây cho con trai. Người mang thai ăn nhiều trái cây sẽ tốt cho đứa nhỏ.

Yến Phi nhìn mẹ, thấy bà cũng đang nhìn mình, trong mắt đều là lo lắng và đau lòng. Yến Phi buông chén canh, nói: “Mẹ, lát con bảo mấy người Thiệu Thiệu rửa mấy tấm ảnh hôm nay chúng ta chụp ra để mẹ và ba treo trong nhà”.

Điền Vãn Hương theo bản năng nói: “Không cần làm phiền bọn họ, tự ba mẹ mang đi rửa”.

“Chút việc nhỏ này thì có gì phiền chứ”. Trong giọng nói của Yến Phi không phải không có một chút khó chịu nào.

Điền Vãn Hương đang muốn nói gì đó, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa. Điền Vãn Hương dừng miệng, đi mở cửa. Trong mắt Yến Phi lóe lên một mạt sáng, bĩu môi, tiếp tục ăn dưa chuột.

Mở cửa, Điền Vãn Hương lắp bắp kinh hãi. Bên ngoài không phải là ai khác, chính là Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu. Không ngờ ba người này sẽ đến, Điền Vãn Hương ngỡ ngàng vài giây liền kịp phản ứng. Bởi vì chuyện ở công viên, Điền Vãn Hương nhất thời cũng không biết phải đối mặt với ba người như thế nào.

Nhìn thấy Điền Vãn Hương không được tự nhiên, Tôn Kính Trì lên tiếng trước: “Dì Yến, Phi đâu rồi? Có phải đang ngủ không?”

Điền Vãn Hương lúc này mới nhanh chóng mời ba người vào, nói: “Nó không ngủ, đói bụng nên đang ăn bánh”.

“Không ngủ sao?”. Tôn Kính Trì nhìn hai người còn lại, trong lòng thầm nói: Hình như chuyện có chút nghiêm trọng rồi nha.

Nhạc Thiệu và Tiêu Tiếu cũng rất buồn bực, hai người cũng không nói đi, cùng với Tôn Kính Trì vào nhà.

Điền Vãn Hương đi theo phía sau ba người, nghĩ xem có nói chuyện kia của con trai với ba người không, tránh né như vậy cũng không phải là giải pháp. Lỡ như ba người kia phát hiện thì sao? Tục ngữ có câu: “Đau dài không bằng đau ngắn”. Trong lòng Điền Vãn Hương vô cùng rối loạn.

Yến Phi đang ăn thì nghe có người tiến vào, vừa ngẩng đầu lên liền lập tức khó chịu, quay ngoắt qua nhìn chén canh đậu hủ, giống như không nhìn thấy ba người vậy. Ba người kia liền cảm thấy buồn bực. Này đúng là tai họa từ trên trời rớt xuống mà!

“Phi”. Ba người gọi.

“Không phải nói các em hôm nay đừng đến đón anh sao?”. Yến Phi không thèm nhìn mà nói.

Tiêu Tiếu nói: “Tối nay Hắc ca mời chúng ta ăn vịt nướng. Di động của anh tắt, bọn em đến đây đón anh”.

Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì ngồi xuống bên cạnh Yến Phi, Tiêu Tiếu kéo một cái ghế nhỏ qua để ở giữa sô pha và bàn trà, cũng dựa sát vào Yến Phi. Ba người trên mặt muốn có bao nhiêu buồn bực liền có bấy nhiêu buồn bực.

“Dì Yến, dì và chú ra ngoài trước một chút đi, bọn con có chút chuyện muốn nói với Phi”. Vẫn là Tôn Kính Trì lên tiếng.

Cởi tạp dề xuống, Yến Tam Ngưu đỡ vợ ra ngoài.

Vừa nghe tiếng đóng cửa, Tiêu Tiếu liền ôm lấy Yến Phi, vô cùng đáng thương nói: “Anh, sao anh lại nghi ngờ bọn em chứ? Bọn em thật sự rất oan đó!”.

Yến Phi không hé răng, tiếp tục ăn. Tôn Kính Trì lấy chén canh trên tay cậu ra, dùng muỗng múc một khối đậu hủ, đút qua. Yến Phi há miệng ăn, nhưng vẫn không nói lời nào.

Nhạc Thiệu mở miệng: “Em bây giờ cho người đuổi tên kia ra khỏi đế đô! Chỉ cần anh vui vẻ là được”.

Yến Phi nhướng mắt: “Mấy đứa làm sao biết được?”

Tôn Kính Trì bất đắc dĩ nói: “Anh, thân thể của anh ở Đông Hồ, linh hồn anh ở đây, đối với bọn em đã là hoàn toàn ở bên cạnh bọn em. Cho dù có một người giống anh như đúc xuất hiện trước mặt, cũng không có một chút quan hệ nào với bọn em. Còn chưa nói người kia cũng không phải anh, bọn em cũng không thấy người kia giống anh cỡ nào. Chuyện Đỗ Phong đã làm anh đau lòng như vậy, bọn em sao có thể lại làm chuyện khiến anh không vui. Anh, tình cảm hơn hai mươi năm anh em chúng ta lớn lên cùng nhau, anh cũng không thể dễ dàng nghi ngờ bọn em chứ‼!”

Tiêu Tiếu giỏi nhất giả vờ đáng thương, liền nói: “Để ba mẹ em biết em chọc anh không vui, chắc em bị đuổi khỏi cửa luôn. Bọn họ đối với anh tuyệt đối là yêu thương hơn so với đứa con trai này. Anh, không phải anh thương em nhất sao? Anh sẽ không bỏ em đó chứ?”

Yến Phi mím môi, có chút muốn cười.

Tiêu Tiếu thấy vậy, hôn nhẹ lên bụng Yến Phi, không ngừng cố gắng đáng thương: “Anh, trong lòng anh không thoải mái, bảo bảo của chúng ta cũng sẽ không thoải mái. Giấm này ăn không có lời đâu”.

Yến Phi xì cười một tiếng, nắm mặt Tiêu Tiếu, lại hừ lạnh: “Anh nói anh ghen tị? Anh đúng là khó chịu. Nhìn thấy người kia anh liền nghĩ đến Đỗ Phong, nghĩ đến mấy đứa sau lưng anh ăn vụng. Mấy đứa dám nói nhìn thấy người kia sẽ không ngứa ngáy trong lòng sao?”

“Anh, chúng em oan uổng nha!”. Ba người cùng kêu lên.

Nhạc Thiệu lại nói: “Hôm nay em liền đuổi tên kia ra khỏi đế đô, không cho hắn chọc anh khó chịu”.

Tôn Kính Trì hạ hai vai: “Anh, lần này bọn em bị oan thật đó”.

Tiêu Tiếu dùng sức gật đầu: “Tuyệt đối còn oan hơn so với Đậu Nga”.

Yến Phi véo mặt Tiêu Tiếu: “Xem mấy đứa sau này có dám xằng bậy hay không”.

“Không dám, tuyệt đối không dám”. Ba người đều cắn răng trong lòng. Lúc này thật đúng là bị tai bay vạ gió mà.

Véo mặt Tiêu Tiếu đủ rồi, Yến Phi thở dài, nói: “Anh vốn dĩ cũng không còn để ý việc Đỗ Phong, hôm nay cũng không biết lại làm sao nữa. Chắc là anh còn tiếc nuối không thể đem thân thể chân chính của mình giao cho mấy đứa. Cho nên khi nhìn thấy một người lại một người giống mình, liền có chút buồn. Không phải anh không tin mấy đứa, là tự anh vẫn luôn có tiếc nuối. Ba đứa cũng đừng đi tìm người kia, người ta không làm sai cái gì cả, không thể bởi vì lớn lên giống anh đời trước liền phiền toái người ta. Có nghe hay không?”

“Được được được, nghe anh, tất cả đều nghe theo anh”. Tôn Kính Trì lập tức nói, cũng liếc mắt nhìn Tiêu Tiếu một cái.

Tiêu Tiếu cũng lập tức “ngoan ngoãn” nói: “Em đương nhiên nghe lời anh nhất”.

Nhạc Thiệu cũng nói: “Anh nói cái gì thì chính là cái đó”. Nói xong, anh xoa xoa ngực Yến Phi, lại nhẹ nhàng sờ sờ bụng, “Không thể hoàn có anh hoàn chỉnh, tuy rằng có tiếc nuối. Nhưng so sánh với 5 năm anh rời khỏi bọn em kia, đây thì có thể tính là gì. Huống chi ngay cả khả chuyện không ngờ được là có con cũng đã có, em đã rất hài lòng. Anh, mặc kệ anh có bộ dáng gì, chỉ cần anh vẫn là anh là đủ rồi. Mà người bọn em muốn, cũng chỉ là anh mà thôi”.

Tiêu Tiếu dùng sức gật đầu: “Lời Nhị ca nói cũng là ý em muốn nói”.

Tôn Kính Trì dịu dàng hỏi: “Muốn uống chút canh đậu hủ thêm không?”

Yến Phi liếm liếm miệng: “Không phải nói tối nay lão Hắc khao vịt nướng sao? Anh muốn để bụng ăn vịt. Hai con heo con kia cũng kêu là muốn ăn”.

Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì cười, Tiêu Tiếu có khuôn mặt không biết cười thì ánh mắt cũng cười.

Yến Phi nói: “Ba mẹ anh thấy ảnh của anh trước kia trong phòng, hôm nay người khó chịu nhất không phải anh, mà là hai ông bà. Hai người ngay cả việc sau này giúp anh nuôi đứa nhỏ cũng nói ra. Anh cũng không thể nào giải thích với bọn họ nguyên nhân thật sự khiến anh không vui vẻ. Nhân lúc bọn họ còn chưa đến 60 tuổi, mua cho mỗi người họ một phần bảo hiểm để dưỡng lão đi. Sau đó đem căn nhà của anh trong thành ph ố lúc trước sang qua tên của bọn họ. Anh phải cho bọn họ bảo đảm sinh hoạt lâu dài, để bọn họ không phải luôn cho rằng mấy đứa một ngày nào đó sẽ không cần anh nữa”.

Tiêu Tiếu không đồng ý: “Căn nhà trước kia của anh đối với bọn em có ý nghĩ rất đặc biệt, em không cho. Để bọn họ đảm bảo sinh hoạt còn không phải rất dễ sao? Em chọn đại một cửa hàng trong thành phố chuyển tới danh nghĩa của bọn họ, mỗi tháng chỉ cần sống và tiền cho thuê đất, cho thuê cửa hàng vậy là đủ rồi, bảo hiểm gì đó cũng không cần mua”.

Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì cũng nói: “Căn nhà kia của anh không thể cho người khác”.

Ba người không đồng ý, Yến Phi nghĩ lại đề nghị của Tiêu Tiếu thấy cũng được, nên cậu cũng không khách khí với ba người này, nói: “Vậy nghe mấy đứa. A Trì, lát nữa tâm sự với ba mẹ anh một chút, trấn an tâm tình của bọn họ. Anh thật sự xem bọn họ là ba mẹ ruột của mình”.

“Chuyện này không thành vấn đề. Tối nay đừng để bọn họ về, em đến nói chuyện với bọn họ”.

Trong lòng Yến Phi thoải mái hơn không ít, lại nhắc nhở: “Không được đi làm phiền người ta nghe!”

“Sẽ không sẽ không”.

Thấy tâm tình cậu thoải mái, trái tim ba người cũng trở về chỗ cũ. Nhưng còn có chút bực mình, chuyện hôm nay bọn họ thật sự là rất oan. Yến Phi cũng biết mình gây rối vô cớ, nhưng chính cậu cũng không thể khống chế cảm xúc của mình, ai kêu trong bụng cậu có hai con heo con biết điều khiển cảm xúc của cậu chứ, cũng không thể đổ hết lỗi cho cậu nha, xét đến cùng thì vẫn là do ba người kia, cho nên bọn họ đúng là không oan mà.

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đã được gọi trở lại. Nhìn thấy ý cười trên mặt con trai, biểu tình của ba người cũng rất bình thường, hai người cũng không mấy yên tâm. Bọn họ chuẩn bị trước tinh thần cho tình huống xấu nhất về chuyện của con trai và ba người kia cũng không sai.

Yến Phi cười vẫy vẫy tay với ba mẹ, bảo bọn họ lại đây ngồi, nói: “Ba, mẹ, tối nay lão Hắc mời ăn vịt nướng, ăn xong chúng ta sẽ cùng trở về Đông Hồ nhé”.

Vẻ mặt Yến Tam Ngưu hơi nặng nề nói: “Ba và mẹ con vẫn nên trở về đây đi. Có một vài thứ cần phải thu dọn, cũng phải cho gà ăn”.

“Thức ăn ngày mai thu hoạch cũng không muộn. Ở đây có nhiều người như vậy, tùy tiện tìm người tới cho gà ăn là được rồi. Tối gọi điện thoại cho Tường Tử”.

Điền Vãn Hương lặng lẽ đánh chồng mình một cái nói: “Vậy tối nay ba mẹ không về đây”.

 Bà sợ con trai đang miễn cưỡng vui vẻ, vẫn là đi theo sẽ yên tâm hơn.

Yến Tam Ngưu sau khi vợ mình đồng ý, cũng chỉ trầm mặc gật gật đầu.

Lúc ăn cơm tối, Hà Khai Phục cũng không đề cập một chữ nào đến chuyện hôm nay, giống như không biết chuyện gì vậy. Yến Phi ăn không tệ lắm, một mình ăn hơn nửa con vịt nướng. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương nặng nề hơn ngày thường vài phần, Yến Phi vẫn luôn gắp cho ba mẹ món này món kia. Nhìn cậu không giống như đang giả vờ, hai vợ chồng rất muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Cơm nước xong, sáu người trở lại Đông Hồ, Yến Phi lấy cớ mệt mỏi trở về phòng ngủ. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng chuẩn bị trở về phòng, lại bị Tôn Kính Trì gọi lại: “chú Yến, dì Yến, tới phòng khách ngồi một chút đi. Ba người bọn con có chuyện liên quan đến anh muốn nói với hai người”.

Biểu tình của Điền Vãn Hương rõ ràng có thay đổi, Yến Tam Ngưu đỡ cánh tay vợ đi về phía phòng khách, biểu hiện rất bình tình. Chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi.

Yến Phi sau khi tắm xong, ngồi trên giường đọc sách, chờ ba người trở về. cậu muốn hỏi bọn họ đã nói với ba mẹ cậu như thế nào. Nhạc Thiệu và Tiêu Tiếu đều chỉ biết dỗ Yến Phi, cho nên nhiệm vụ giải thích rơi lên người Tôn Kính Trì. Thực ra thì vẫn luôn là anh nói chuyện. Nhạc Thiệu chỉ thỉnh thoảng thêm một câu, Tiêu Tiếu gần như không nói một lời nào, hắn ở lại phòng khách chủ yếu để Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương hiểu rõ anh và hai người anh em khác cùng lập trường.

Thời gian không lâu lắm, chưa đến một giờ, Tôn Kính Trì đã đánh tan băn khoăn của Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương. Anh nói thẳng ra, trên thế giới này chỉ có hai người có vị trí giống nhau trong lòng bọn họ, đó chính là Chung Phong “quá cố”, và Yến Phi hiện tại. Cho dù có một người giống như đúc Chung Phong xuất hiện, cũng không liên quan gì đến bọn họ. Bọn họ hiểu rất rõ người mình yêu là ai. Yến Phi không phải là thế thân, đó là “mẹ” của con bọn họ, là người bọn họ sắp tổ chức hôn lễ cùng. Tôn Kính Trì hy vọng hai người không cần bởi vì những lo lắng không cần thiết của mình mà ảnh hưởng đến tâm tình của Yến Phi, không phải người nào cũng có thể sinh con cho bọn họ, cũng có thể ở cùng một chỗ với bọn họ.

Tôn Kính Trì đem tất cả những điều muốn nói đều nói ra, giọng điệu rất nghiêm túc. Nhưng đây không phải là nguyên nhân chỉnh làm Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương băn khoăn. Chủ yếu là ba người này thế mà muốn tổ chức hôn lễ với con trai! Còn nói rằng người lớn ba nhà vẫn luôn thúc giục chuyện này. Ý nghĩa của việc này đã chênh lệch không ít rồi.

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương trở về phòng trong sự vui vẻ kích động rằng con trai sắp kết hôn, bọn họ vừa đi, Tiêu Tiếu liền không vui thở dài một tiếng, gác hai chân lên bàn trà, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Nhạc Thiệu đen mặt hỏi: “Lão tứ, điều tra được lai lịch tên kia chưa?”

Tiêu Tiếu đang xem một văn bản trong tài liệu, nói: “Đã điều tra xong, tôi đang xem”.

Nhạc Thiệu cũng nhìn qua, Tôn Kính Trì cũng dịch sát vào nhìn. Nội dung tài liệu rất kỹ càng tỉ mỉ, sau khi xem xong, Tôn Kính Trì nói: “Nhìn không ra có vấn đề gì”.

Nhạc Thiệu hừ lạnh: “Có vấn đề hay không cũng cho người rời khỏi đế đô đi. Đệt, hôm nay oan sắp chết”.

Tiêu Tiếu rời khỏi email, hỏi hai ông anh: “Làm thế nào?”

Tôn Kính Trì trầm ngâm nói: “Người này vốn dĩ là đến Đế đô làm việc, không bằng để hắn trở về nguyên quán đi. Để tôi xử lý. Nếu hắn trời sinh bộ dáng này thì tôi cũng không bạc đãi hắn”.

“Giao cho cậu, làm nhanh cho xong. Mẹ nó, ảnh hưởng đến con của chúng ta, cho dù là trời sinh tôi cũng không tha cho hắn!”

“Ừ, không nói tới hắn nữa. Mai tôi sẽ xử lý chuyện này”.

Tiêu Tiếu hỏi: “Nhị ca, sao cậu khẳng định là con trai? Có thể là con gái chứ”.

Nhạc Thiệu lập tức tươi cười đầy mặt: “Con trai con gái gì cũng được. Tôi không quan trọng. Tôi nói này, ngày sinh dự tính của Phi trong tháng một, chúng ta cố gắng sắp xếp tạm ngưng công việc trong tuần cuối tháng mười hai đi. Hơn nữa Phi phải ở cử một tháng, chuyện của mấy hôm đó cần sắp xếp cho xong. Hai người chú ý một chút, đặc biệt là cậu đó lão tam, việc trên tay cậu có vài chuyện tôi với lão tứ không giúp được, cậu sắp xếp một chút”.

“Tôi biết. Ngày mười bảy Phi đi khám thai xong, tôi sẽ đi công tác một chút. Chắc là khoảng nửa tháng”.

“Đi đâu?”

“Mấy nước châu Âu”

Nhạc Thiệu và Tiêu Tiếu gật gật đầu, hai người gần đây không cần đi công tác. Tiêu Tiếu đứng lên: “trở về phòng đi”. Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì cũng đứng dậy. Đến lúc ba người trở về, câu đầu tiên Yến Phi đã hỏi: “Khuyên xong rồi sao?”

Nhạc Thiệu dõng dạc nói: “Ba người bọn em ra tay thì đương nhiên không thành vấn đề nha”.

“Da mặt dày”. Yến Phi cười mắng một câu, đặt sách lên đầu giường, nằm xuống.

“Anh ngủ đây. Các em cũng ngủ sớm một chút đi”.

“Vâng, ngủ”.

Ba người vui vẻ lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa. Yến Phi ngáp một cái, giữa trưa không ngủ, bây giờ mở mắt không nổi. Đợi lúc ba người tắm rửa xong trở về, Yến Phi đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau, Điền Vãn Hương đúng 9 giờ sáng đến gọi con trai rời giường. Điền Vãn Hương không nói rõ ràng chuyện hôm qua ba người nói cái gì, chỉ nói với con trai một câu: “Bọn họ thật tình đối với con, ba mẹ yên tâm rồi”.

Yến Phi cũng không trấn an mẹ mình thêm. Chuyện giống hôm qua cậu sau này sẽ cố gắng tránh, cậu tin tưởng đến lúc cậu và ba người kia làm tiệc cưới, đứa nhỏ được sinh ra thì cha mẹ sẽ được uống thuốc an thần.

Ba người định khoảng đầu tháng tám làm tiệc cưới, lúc đó bụng Yến Phi đã bắt đầu phồng lên rõ ràng rồi.

Nhẫn của ba người, Yến Phi nói cái gì đều phải tự mình đi mua. Ngày thứ tư sau khi đi công viên, Yến Phi một mình dẫn theo vệ sĩ ra ngoài, đi mua nhẫn. Đến tiệm kim hoàn, chọn ba chiếc nhẫn dành cho nam đơn giản nhưng không mất thân phận, kiểu dáng tương tự nhau, Yến Phi thanh toán ngay tại chỗ. Ba chiếc, tổng cộng 1 triệu 800 nghìn. So với chiếc nhẫn kim cương ba người mua cho cậu, giá này xem như là rẻ rồi.

Yến Phi lại mua cho mẹ mình vài bộ trang sức, hai vòng tay phỉ thúy, tiêu tốn cũng trên vài triệu. Đây là nguyên nhân vì sao Yến Phi không để ba mẹ theo cùng, sợ hai người không chịu nổi. Lúc sau, Yến Phi lại đến tiệm quần áo mua cho ba mẹ và em trai vài bộ. Nếu cậu không mua cho ba mẹ, hai người kia sẽ lại tiếp tục mặc mấy bộ vá chằn chịt kia.

Ngày tám tháng mười hai, Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương và Yến Tường đi Hàn Quốc chơi gần nửa tháng đã trở lại, vẫn là do Park thái tử cho máy bay riêng đưa về. Vệ Văn Bân vẫn luôn mất tích, mọi người cũng không có ý tứ đi tìm cậu, xem như mặc kệ luôn.

Ba người tới, Đông Hồ trở nên náo nhiệt. Yến Tường dưới sự ép buộc của Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương, “bị bắt” mua rất nhiều thứ. Nhìn thấy con trai mua nhiều đồ như vậy, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương nhịn không được trách cứ, bị Yến Phi cản lại. Đây vốn là chuyện cậu dặn dò hai người mua cho em trai mình.

Yến Tường tự mình mua cho ba một cái áo khoác, mua cho mẹ một cái khăn lụa, mua cho anh trai và ba người “anh dâu” mỗi người một cái bóp da. Mua cho cháu trai hai bộ đồ trẻ con đáng yêu. Mà đồ mua cho Yến Tường càng nhiều, ăn, mặc, dùng, chơi, thậm chí còn có dụng cụ học tập. Nhiều đến mức Điền Vãn Hương và Yến Tam Ngưu muốn xỉu… quá nhiều! Quá phí tiền!

Trước khi đi, Park Tae Soek còn gửi ba người mang về rất nhiều đặc sản Hàn Quốc, còn tặng thêm một đống đồ dùng trẻ con. Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, Yến Phi đi theo mọi người chia của. Cậu đối với hoa quả ba người mua từ Hàn Quốc về rất hứng thú. Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương cũng mua rất nhiều thứ cho Yến Phi, nhưng phần lớn là đồ dùng cho trẻ con. Yến Phi thật bó tay.

Sắp xếp mọi thứ cũng mất hơn nửa ngày, buổi tối Yến Phi lại xuống bếp làm vài món thức ăn đón gió tẩy trần cho ba người. Đêm nay, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương không về nhà, ở lại giúp dọn dẹp mọi thứ. Thẻ tín dụng Yến Phi đưa, Tiêu Dương chỉ dùng hơn ba mươi nghìn. Đứng thấy Tiêu Dương bắt Yến Tường mua rát nhiều thứ, nhưng đều không phải loại đặc biệt xa xỉ. Bởi vì Yến Tường chết sống cũng không chịu. Tiêu hơn ba mươi nghìn này cũng làm Yến Tường mất ngủ vài đêm. Yến Phi quyết định chỉ nói với mẹ mình đống trang sức chỉ tốn có mấy ngàn.

Ở Đông Hồ một đêm, hôm sau, Tiêu Bách Chu mượn Yến Phi một túi du lịch to để đi Tây Hàng, Tiêu Dương cũng trở về nhà. Ở nhà hai người, Tiêu Dương muốn trở về quân đội tiếp tục rèn luyện. Đi Hàn Quốc chơi vui vẻ, Yến Tường bởi vì dùng quá nhiều tiền hôm sau Yến Tường yêu cầu anh trai ném cậu trở về quân doanh, lúc đi còn mang theo một đống sách giáo khoa và sách bài tập, cậu muốn nỗ lực học tập nhiều hơn.

Trong nhà lại trở nên yên tĩnh, Yến Phi cũng trở về nhịp sống làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, ăn ăn, ngủ ngủ, đi dạo một chút, vẽ tranh. Về chuyện tiệc cưới, Yến Phi hoàn toàn giao cho Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu. Ba người yêu cầu cậu cũng rất đơn giản, lúc đó đến là được.

Bụng cậu mỗi tuần đều thay đổi, bây giờ mặc áo thun đã có thể thấy bụng phồng lên.

Ngày mười bảy tháng tám, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu không đi làm. Hôm nay là ngày Yến Phi đi khám thai. 9 giờ, Tiêu Tiếu dùng nụ hôn đánh thức Yến Phi. Yến Phi càng ngày ngủ càng nhiều, không ăn uống gì buổi sáng, tùy ba người đem cậu lên xe.

# Hết chương 10


chương trước

Chương tiếp


MỤC LỤC

Truyện được update tại WordPress: https://ginlshouse.wordpress.com và Wattpad: http://wattpad.com/user/nhoklove209

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Tác giả: _GinL_

Why so serious - Just do it - Nothing is impossible

Bình luận về bài viết này